Thứ Tư, 4 tháng 12, 2024

BÌNH YÊN - HÀNH TRÌNH TỪ QUÊN LÃNG


 BÌNH YÊN - HÀNH TRÌNH TỪ QUÊN LÃNG

🧡🌿
Anh đến khi “Lặng nhìn Cuộc sống” chưa mở cửa, gương mặt trầm tư, anh chọn một góc ngồi lặng lẽ và chỉ nói một câu “hôm nay anh có thời gian”…
“Gõ cửa Bình yên” hé mở điều gì đó sâu thăm thẳm, chất chứa vô khối “nỗi niềm” - day dứt. Sự gợi mở bất ngờ của những câu hỏi không đợi trước khiến anh trở thành một người đi tìm, lục lọi lại một tâm hồn gần như đã chìm vào lãng quên, xa lắm. Anh chậm rãi: “…Không chỉ có hôm qua đâu, mà cả năm nay anh không nhận ra anh nữa”.
Anh đi như trốn qua “Một thuở là TÔI” như sợ chạm vào cái gì đó có thể khiến mình “đau nhói” nhưng lại yên ắng, say sưa cả giờ với “Bình yên Thiền định”, chú tâm theo lời dẫn. Khung cảnh thanh bình và đẹp đến nao lòng khiến anh thấy mình men dọc con đường mòn hòa vào một thế giới chỉ dành cho riêng mình mà bấy lâu anh từ khước… Một trời quá khứ bão dông chưa từng dù chỉ một giây để tâm trí anh yên ắng nay đã phần nào lặng yên…
Cứ thế tiếp nối, anh thấy mình thêm êm ả phần nào với những căn phòng, những hoạt động mang anh tới một nơi chốn khác với những nơi chốn mà anh vẫn thuộc về bấy lâu…
“Quán Thời gian” là điểm dừng chân cuối, anh nói “Anh không bao giờ tin rằng có một nơi khiến anh có thể tích cực lên như vậy, giờ anh đã cười lại được rồi, nụ cười mà hơn một năm nay chưa từng thấy nó”.
Anh kể… Tất cả các việc xấu xa nhất anh đã thực hiện rồi, trừ việc làm hại đến tính mạng ai đó thôi, anh muốn phá hết tất cả. Anh sợ một mình, sợ cả ngủ, cả ăn, sợ đối diện với mình thêm lần nữa, sợ quá khứ quay lại viếng thăm anh mỗi giây mỗi phút...
...Anh từ kẻ có tất cả giờ gần như không còn gì. Cuộc sống là cái gì đó đã quá khó khăn, anh không muốn tiếp tục nữa…
…Hàng đêm, anh lang thang trên bãi biển Đà Nẵng, mong tìm lại một thời đã xa rồi tự mình khiến bản thân mình tàn tạ, rời rã. Anh không ăn đến mười ngày và khi cầm trên tay một lát bánh mỳ đen, anh thoáng thấy hình như nó đặc biệt!...
Cứ như vậy, trong ánh đèn lấp lánh Quán Thời gian, giữa giọng ca điệu nhạc của bao tâm hồn anh cứ kể, anh kể như trải hết nỗi lòng cho thỏa, anh đã có thể nói được ra…
Tôi hỏi: “Liệu em có thể sử dụng câu chuyện này được không?”. Anh thanh thản: “Được mà, anh giờ đâu muốn giấu nữa. G bạn anh đã giới thiệu anh về Inner Space vài năm nay rồi, anh biết lắm nhưng phải đến hôm qua, khi anh không còn chiếc phao nào bám víu nữa, anh kiệt quệ quá rồi, anh lại nhớ đến lời nó thúc giục anh đi và anh đã ở đây hôm nay… Chỉ mới hôm qua, chị anh cũng bảo, nếu cần đi thật xa để vơi bớt thì chị anh sẽ lo tất cả mọi thứ cần thiết cho anh... Vậy mà, giờ anh cười được rồi!...”
Nụ cười – nó đã trở lại và anh đã trải lòng, đã có thêm người bạn hiểu mình, đã có cả những phương cách cho riêng mình, dặn lòng để bước tiếp…
Trời thêm lạnh khi đêm về, tôi hỏi anh lạnh không, anh bảo không, không hề khi chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay.
Có lẽ khi trái tim tìm ra lối, khi tâm trí đã trút được một phần nào gánh nặng ngàn cân người ta sẽ có thêm năng lượng và bỏ quên cái se lạnh của mùa đông trên một tầng nhà đầy trăng và gió. 😊
Hẹn gặp lại anh ở những ngày phía trước, những ngày nắng đã lên rồi! Hẹn gặp lại anh để chuyện trò về “những ngày xa” khi tâm hồn đã có thể chạm tới BÌNH YÊN nơi tim này – trở về từ quên lãng… ❤️🌿

0 nhận xét :

Đăng nhận xét