Thứ Hai, 8 tháng 8, 2022

ẨN GIẤU SAU NHỮNG NÉT VẼ
























ẨN GIẤU SAU NHỮNG NÉT VẼ…


- Đố mẹ con vẽ gì đây?

- Hình như là con gì đó, mèo à?

- Không phải ạ!

- Vậy con cún rồi?

- Cũng không phải!

- Mẹ chịu, con nói đi.

- Con vẽ mẹ đấy!


 Hồi 3 tuổi tôi vẽ mẹ như vậy đấy. Lớn lên một chút, tôi vẽ cây cối, vẽ những gì tôi thấy xung quanh. Chơi ngoài vườn, thấy cây gì vừa mắt là muốn vẽ cây ấy. Cây chuối, cây tre, cây mướp, hoa dâm bụt, hoa bưởi… Bút vẽ là cục gạch nguệch ngoạc trên sân, que tre vẽ trên nền đất, viên phấn vẽ trên bảng… Cứ hở ra là tôi vẽ, vẽ chẳng giống ai, chẳng giống cái gì nhưng tôi cứ vẽ, vẽ thôi…


Thế rồi những nghệch ngoạc ngây thơ theo tôi lớn dần, cái thuở hồn nhiên ấy cũng rơi vào quên lãng, chỉ còn lại vài mảnh ghép ẩn hiện trong lớp bụi thời gian. Niềm thích thú vẽ vời xếp lại trong ngăn tủ, bước chân vào cấp 3, vào Đại học rồi đi làm. Đứa bé ngày xưa nay đã thành  người lớn có gia đình. 


Công việc, hai bên nội ngoại, con cái, công danh… khiến niềm thích thú khi xưa dường như đã xa lắm. Thi thoảng đi ngang qua những con phố treo đầy tranh, những phòng triển lãm hay bất chợt thoáng qua một vài bức họa, thấy lòng chùng xuống một tẹo, nụ cười của tuổi thơ “họa sĩ” lại cựa quậy, mon men. 


Một ngày thấy cậu nhóc cầm cây chì nghệch ngoạc trên giấy, giống hệt tôi ngày xưa, hình không nên hình, khối chẳng ra khuôn, không ai biết cậu đang vẽ cái gì, vậy nhưng tôi thấy hình ảnh của mình xưa cũ, thấy một đứa trẻ đang cầm cái que quều quào trên nền đất, vẽ bà, vẽ mẹ, vẽ cây... Hóa ra, những rung cảm, những ký ức ttuổi thơ vẫn còn nguyên đây, chộn rộn trong trái tim này, trong tâm trí này… 

Vẽ… tôi bất ngờ thấy mình ngồi bệt cùng con, tay cầm cây chì và thi nhau nghệch ngoạc thêm lần nữa…


Vẽ…sau bao nhiêu năm lăn lộn cuộc đời, sau bao vui buồn đã trải qua, tôi thấy mình quay trở về với đứa trẻ nội tâm, tôi thấy mình trong từng nét vẽ, thấy mình rõ ràng trong cả những e dè, bó buộc, thấy cả sự mạnh mẽ, kiên cường, thấy cả chỗ xấu xí và chỗ xinh đẹp trong tâm hồn, thấy hết tĩnh lặng lẫn bình an… 

Nhìn nhóc con đang hồ hởi, khoái chí bên những “tác phẩm” chẳng ra đâu của 2 người, tôi bất giác bật cười, nụ cười của hài lòng, yêu thương và mãn nguyện, dường như tôi đã tìm lại được một thứ vô cùng quý giá! 


Vẽ… mai này già rồi tôi vẫn sẽ vẽ, vẽ không chỉ bằng đôi tay, không chỉ bằng sự rung cảm, mà bằng chính những suy nghĩ tích cực tươi đẹp, bằng tâm trí sáng tạo và bằng trái tim phập phồng yêu mình, yêu người và yêu đời!

Vẽ trong sâu lắng, vẽ để trò chuyện, vẽ để trở về!


Hẹn gặp các bạn vào thứ 7 tới đây… 

 

#innerspacehanoi #vethien #sangtao #tudo #vuive #innerspace


 

 


0 nhận xét :

Đăng nhận xét