ĐÂU CHỈ LÀ BÌNH YÊN
Em trở lại “CHẠM VÀO BÌNH YÊN”, mọi người đều nhận ra em ngay có lẽ bởi dáng vẻ thư sinh, ánh mắt và nụ cười bừng sáng khó lẫn. Em giãi bày, em phải trở lại thôi, trở lại để có cơ hội “chạm” vào mình, vào bình yên thêm nữa.
Có một cái bóng, cái bóng dai dẳng của nỗi sợ bị phán xét, bị so sánh, bị để ý. Em sợ nhìn thẳng người khác, sợ mình không đủ giỏi, không bằng người, em sống với nó ròng rã bao năm. Và rồi ở đây, nỗi sợ bay đâu mất, em đã phát hiện ra chẳng có ai đang theo dõi hay đang chỉ trích em cả, ngoài chính tiếng nói và ánh nhìn bên trong. Em đã có thể bước ra khỏi nó, thật kỳ diệu, mạnh dạn hơn, tự tin hơn…
Em thi học bổng, trong danh sách không có tên em, chỉ thiếu một chút xíu xiu thôi. Em sụp đổ, em chán nản, em dằn vặt! Và rồi em nhớ, nhớ ra những trải nghiệm mình đã có, đã viết xuống, đã được “chạm” vào của những khoảnh khắc aha. Em lục lại, ngồi xuống và đọc. Từng con chữ cứ như không phải của em thường ngày mà của ai đó thông thái và hiểu đời. Chúng truyền cho em sức mạnh, sự nhận ra và sự tích cực đến không ngờ. E khóc, em thấy mình tự do và nhẹ nhõm hơn bao giờ…
… Em trở lại, nhưng không đi một mình như lần trước, em mang theo anh xã. Vẫn những hoạt động thân quen nhưng lần này em trầm tư hơn, viết xuống nhiều hơn. Bỗng gương mặt của một người phụ nữ lắm trăn trở, ưu tư nhoẻn nụ cười bừng sáng. Em nhận ra rồi chị ơi, hôm qua em có nhiều thứ chạm tới em lắm và hôm nay em nhận ra điểm cốt lõi của câu chuyện rồi, đó chính là bản thân em thôi. Em luôn muốn em phải như thế này với mẹ, với chồng với con và khi các mối quan hệ đó không được như em ao ước thì em làm rối tung hết cả, sự nặng nề ngày một lớn, em mệt mỏi, hao mòn.
Em nhận ra rồi, em chưa sống vì mình, vì chính mình mà cứ mải miết chạy theo những gì mà người khác, là mẹ, là chồng, là con trông đợi. Em đã không biết vì mình, sống cho mình trước đã, chăm chút cho em ở bên trong trước đã. Nỗi trăn trở và tảng đá đè nặng trong em bao tháng ngày qua đã dịch chuyển rồi…
Mỗi bước chân tìm đến CHẠM VÀO BÌNH YÊN đều mang theo một câu chuyện của riêng. Mỗi cảm nhận, mỗi trải nghiệm, mỗi khoảnh khắc “ngộ ra” cũng đều rất đặc biệt và chẳng thể quên. Không gian ấy, con người nơi đây, cảnh sắc hiền hòa, an ổn đã chạm tới cả trái tim và lý trí, mở rộng cửa đón về sự yên lành, thanh thản vẫn hòng tìm kiếm và cả sự thông tuệ tưởng ở tận nơi xa.
Có những tiếc nuối vì Inner Space chỉ kéo dài thêm 2 ngày, có những bày tỏ liệu còn cơ hội nào khác nữa không, hay có thể ghé qua dù chỉ một chút…
Cảm ơn những tình cảm và tin tưởng, cảm ơn bạn đã ghé chân qua chốn này, ốc đảo bình yên giữa lòng phố thị, nơi trở về với hiện tại và an yên! Cảm ơn các bạn và Inner Space đã cùng tạo ra những điều kỳ diệu.
Hẹn gặp lại bạn nhé! HẸN NGÀY CHÚNG MÌNH TÁI NGỘ!
0 nhận xét :
Đăng nhận xét