TẠI SAO KHÔNG PHẢI LÀ TÔI
Ốc sên con ngày nọ ấm ức hỏi mẹ: “Mẹ ơi ! Tại sao chúng ta từ
khi sinh ra đã không được tự do thoải mái như các loài khác mà lại có cái vỏ vừa
nặng vừa cứng trên lưng như thế?”.
- “Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ nên chỉ có
thể bò nhưng cũng rất chậm”.
- Chị sâu róm không có xương, cũng thật chậm chạp mà?.
- Vì sâu róm sẽ hóa thành bướm và bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy.
- Thế còn em giun đất, không có xương, cũng bò chẳng nhanh,
và cũng không biến hóa thành bướm được nhưng em ấy đâu có vỏ như ta?.
- Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy.
Nghe đến đây thì Ốc sên con bật khóc: “Chúng ta thật đáng
thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng không che chở chúng ta”.
- Chính vì vậy mà chúng ta có cái vỏ trên lưng đó con! Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân mình.
Có những khi bạn và tôi chúng ta thấy mình trong cảnh “ta chẳng còn ai”, khi bầu trời không bảo vệ, mặt đất chẳng chở che, ta cứ mãi chờ đợi một điều gì đó xảy đến, chờ đợi một ai đó đưa đôi vai để dựa vào, chìa bàn tay để tiến lên… Và cũng có khi ta thu mình lại, nhìn ra ngoài đó rồi so sánh thiệt hơn để thấy mình bao quanh là ngàn vạn câu hỏi không lời đáp về năng lực, về công việc, mối quan hệ, vận may…
Xuân tới mang theo sức sống mới, mang theo niềm Hy vọng và mạch Nhiệt huyết bừng chảy trong tim, vững vàng và bứt phá. Đã đến lúc rồi bạn ơi thôi chờ đợi, đã tới lúc thôi trông ngóng vào may mắn hay nâng đỡ, chở che, đã đến lúc can đảm bước lên bằng nội lực và trân trọng nguồn sức mạnh nội tại, vun đắp khát vọng tự thân và biến thành hành động!
Xuân đang tới nghĩa là xuân đương qua nhưng nhựa sống, niềm tin tưởng vào bản thân, vào giá trị gìn giữ, vào cuộc đời tươi đẹp thì mãi còn ở lại.
Hẹn gặp bạn nơi đó! Nơi đã trở thành Hẹn Ước!
0 nhận xét :
Đăng nhận xét