HẠNH PHÚC BỀN LÂU
Ngày xưa ở một
vương quốc nọ, nhà vua đã già yếu muốn truyền ngôi cho con. Một hôm ông gọi bốn
hoàng tử lại và nói: “Trong các con, ai có thể làm cho dân chúng hạnh phúc nhất
trong vòng 3 tháng thì người đó sẽ được nối ngôi ta”. Hoàng tử cả là người mở
đầu. Chàng lập tức lệnh cho mọi người không ai phải làm việc nữa, mọi người
suốt ngày chỉ ăn uống, hát hò, nhảy múa thôi. Được tin này ai cũng vui vì từ
nay không phải đầu tắt mặt tối làm lụng nữa, chỉ toàn nghỉ ngơi và hưởng thụ
thôi nên ai cũng mừng. Nhưng chỉ được nửa tháng, khi ngày nào cũng ăn uống no
say, nghỉ ngơi mãi cũng chán, mọi người chợt giật mình nhìn lại kho lương thực
dự trữ trong nhà thì đã cạn kiệt, chỉ còn duy trì được vài bữa nữa. Mọi người
thấy lo lắng cho cái ăn của cả gia đình nên không ai bảo ai mọi người lại tự
động ra đồng làm, trồng trọt, chăn nuôi, việc ai nấy làm như cũ.
Đến lượt hoàng
tử thứ hai, chàng cho dựng nên những sân khấu khắp nơi để biểu diễn những buổi
hài kịch, diễn hề, kể những câu chuyện cười để đem lại niềm vui cho dân chúng. Nhưng
rồi được một tháng, xem đi xem lại những trò đó mọi người cũng thấy nhàm chán,
không còn sự hứng thú, vui vẻ như lúc đầu. Mọi người đến xem ít dần rồi những
sân khấu chỉ còn lại những diễn viên diễn cho nhau xem.
Khi đến lượt
mình, hoàng tử thứ ba cho tổ chức thật nhiều trò chơi ở khắp mọi nơi, cả những
trò chơi có thưởng cho người dân đến chơi. Mọi người chia thành từng đội rồi
thi đấu với nhau, mọi người xung quanh hô hào cổ vũ cho các đội chơi, ai cũng
hào hứng và nhiệt tình. Đội thắng được phần thưởng lớn, rồi lại đem phần thưởng
đó ra đãi các đội bạn và người xem, tiếng hò reo, cười đùa vang khắp nơi. Nhưng
rồi cũng chỉ được hơn một thời gian, người dân cũng không còn hứng thú.
Cuối cùng đến lượt
hoàng tử thứ tư, chàng vẫn để mọi người sống theo nhịp sống cũ, hàng ngày vẫn
đi làm, mỗi tháng một lần vào ngày trăng tròn chàng cho mở lễ hội để mọi người
cùng nhau vui chơi thỏa thích. Chàng chỉ đưa ra một yêu cầu: Mọi người đều phải
dậy sớm đón ánh bình minh và gặp gỡ nhau vào buổi tối, trước khi đi ngủ.
Vào sáng sớm, họ
thường ngồi uống trà trong sự tĩnh lặng và cảm nhận sự trong lành của buổi sớm
ban mai. Tinh thần họ lúc đó thật thư thái, nhẹ nhàng, thanh thản. Họ vui mừng
đón những tia nắng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, ngắm nhìn những giọt
sương trong veo treo trên nhành lá, nghe tiếng chim hót líu lo, ríu rít chuyền
cành, tiếng suối chảy róc rách, mùi hương hoa thơm ngát tỏa ra từ những bông
hoa vừa hé nở. Tất cả hòa quyện vào với nhau tạo thành một không gian tuyệt
vời, trong lành, thanh khiết, khiến mọi người đều cảm thấy thư thái, bình an
một cách kỳ lạ. Họ ngồi một lúc lâu trong sự lắng đọng, ngọt ngào đến khôn tả.
Sau đó họ mới lên kế hoạch những việc phải làm trong ngày và họ quyết định sẽ
trải nghiệm một ngày như thế nào, họ sẽ làm thế nào để vừa làm việc vừa tạo ra
niềm vui cho mình.
Buổi tối, họ tụ
tập với nhau dưới ánh trăng và chuyện trò với nhau về những việc diễn ra trong
ngày, điều gì khiến họ vui nhất trong ngày, điều gì khiến họ biết rằng một ngày
đã trôi qua ý nghĩa như thế nào. Qua đó, họ học hỏi nhau cách để khiến một ngày
của mình trở nên vui hơn và khiến họ hạnh phúc hơn. Thấm thoắt thời gian thoi
đưa, người dân giờ đây sống một cuộc sống tốt hơn và do chính mình tạo dựng
nên. Họ hoàn toàn biết cách tạo ra niềm vui từ bên trong và đó mới là niềm vui
thực sự lâu bền. Họ trở nên luôn vui vẻ, hạnh phúc và thoải mái, mãn nguyện hơn
bao giờ hết…
Đến đây chắc các
bạn đã đoán ra hoàng tử nào đã được vua cha truyền ngôi cho rồi chứ?
0 nhận xét :
Đăng nhận xét