SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU
Đang lúi húi sắp xếp lại đồ dùng đón các con thì cánh cửa lớp bung mở, tụi nhỏ ùa vào ríu rít như bầy chim non. Bỗng một bé con chạy tới dúi đầu một bạn khác xuống đất rồi hồ hởi khoe.
- Cô thấy không, con béo con có sức mạnh!
Hơi bất ngờ, chựng lại một giây tôi hỏi:
Đầy tự hào cậu bé khẳng định:
- Con béo con có sức mạnh
Thấy cậu bé thêm phần chắc nịch, tôi kiên quyết.
- Sức mạnh không phải là cậy mình béo để bắt nạt bạn đâu con. Sức mạnh là để yêu thương.
Tom quay mặt đi, không nhìn lại.
Vài ngày sau, tới giờ học kế tiếp, tôi lại nhẹ nhàng hỏi:
- Tom này, sức mạnh để làm gì con nhỉ?
- Con béo con có sức mạnh.
- Cô không nghĩ vậy đâu. Sức mạnh là để yêu thương.
Thêm lần nữa, hắn lại quay đi, rơm rớm, không nhìn tôi thêm nữa. Cả buổi học còn lại hắn trầm ngâm hơn mọi ngày.
Thêm vài lần như vậy, rồi đến một buổi, thay vì gặng hỏi như thường lệ, tôi trước tiên ôm Tom vào lòng và dịu dàng: “Tom à, con biết không, sức mạnh là để yêu thương như thế này này”.
Và cứ vậy, mỗi buổi tôi và hắn gặp nhau tôi lại ôm hắn vào lòng như thế, lặp đi lặp lại hành động và lời nói như thế: “ Tom à, sức mạnh là để yêu thương, như thế này này.”
Bẵng đi 2 tuần Tom vắng mặt, ngày trở lại Tom bất ngờ chạy sà vào lòng tôi, chủ động tựa đầu vào vai tôi. Như thường lệ, tôi hỏi câu quen thuộc:
- Tom ơi, sức mạnh là để làm gì con nhỉ?
Lần này hắn không trả lời “Con béo con có sức mạnh” như mọi khi nữa mà thay vào đó: “Sức mạnh là để yêu thương ạ”.
Bóp nhẹ vào vai hắn bày tỏ thêm lời khẳng định, tôi rướn người hỏi cả lớp:
- Các bạn nhỏ ơi, cô hỏi chút nè. Sức mạnh là để làm gì, các con nhỉ?
Tom nhanh nhảu: “Là để yêu thương ạ.”
Thế rồi cả lớp đồng thanh theo: “Để yêu thương ạ.” và chạy ào về phía tôi và Tom.
Đã vài năm trôi qua, bất ngờ có giây phút tôi nhớ lại mình khi ấy, bật cười thích thú. Một cô giáo 30 tuổi và một đứa trẻ 3 tuổi đều rất kiên định với chính kiến của mình. Thế rồi sau nụ cười ấy, tôi chựng lại và bất chợt nhận ra, ngày đó tôi đã không phải, đã ngấm ngầm giận cậu bé con vì cách bé bướng bỉnh.
Chính cơn giận tinh tế ấy đã khiến tôi chỉ có thể cho bé biết “Sức mạnh là để yêu thương” bằng lời nói mà không phải bằng hành động, bằng cảm nhận, bằng yêu thương trong sáng thực sự. Thật may, tôi đã có thể gạt bỏ sự giận dữ tinh tế của mình để đến gần bé hơn, và cũng nhờ chính cái ôm đầy yêu thương ấy mà tôi, bé và cả lớp hiểu ra thế nào là sức mạnh của tình yêu.
Yêu thương chẳng phải bằng lời, yêu thương không thể pha trộn bất cứ tạp chất nào khác, yêu thương cũng không phải chỉ là một giọt tẻo teo. Yêu thương là một cảm nhận sâu lắng như thể là cả một đại dương để mà đắm chìm, không điều kiện, trong sáng và vị tha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét