THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt …
Tình yêu đích thực, thứ mà hàng ngàn năm nay, con người bao thế hệ khao khát đi tìm, mong muốn nắm bắt và sở hữu nó. Và cũng chừng ấy năm, người ta hướng ra bên ngoài, tìm kiếm nó trong vật chất phù du, trong tiện nghi cuộc sống, trong vẻ đẹp hình thức và trong cả ngưỡng vọng cái tôi của chính mình. Và kết quả là … họ vẫn tiếp tục kiếm tìm trong vô vọng!
Tình yêu, nếu đi kèm với những vật chất tiện nghi ắt sẽ có đổ vỡ, nếu đi kèm với gắn kết ràng buộc hay yêu thương có điều kiện thì ắt hẳn sẽ có nuối tiếc và đau thương.
Thương mãi ngàn năm, chúng ta cùng nhìn lại… Làm thế nào để trở về tình yêu trọn vẹn vốn có của nó. Cái gì ngăn trở chúng ta trở lại với yêu thương đích thực. Đã đến lúc khơi lại tình yêu, sự hoàn mỹ và trường tồn trong mỗi con người.
Yêu thương như cánh hồng buổi sớm mai thấm hút tinh túy của đất trời, của vạn vật và bừng nở trong nắng sớm dâng hiến vẻ đẹp của nó một cách tự nhiên nhất, như quy luật của bao đời. Yêu thương, đó chính là nguồn cảm hứng, là suối nguồn của sự mạnh mẽ để nâng bước chân chúng ta vững vàng hơn trong cuộc đời này. Khi yêu thương thực sự, tôi mãn nguyện và đủ đầy mà không kiểm soát, không dành làm của riêng. Khi yêu thương thực sự, chúng ta trân trọng và nâng đỡ, trao tặng lòng vị tha trắc ẩn đến bao người ..
Mây ngàn năm vẫn bay, tình yêu muôn thuở vẫn còn ở đó trong trái tim này lặng lẽ chờ một ngày ta hướng vào bên trong mở cánh cửa tâm hồn bằng chiếc chìa khóa bình an, thông tuệ để gạt sang một bên lớp bụi trầm mặc của thời gian, của quan điểm, định kiến, của tập quán, văn hóa và tầng tầng lớp lớp tâm ấn cuộc sống để hiện ra nguyên vẹn, tinh khôi, để được ta tiếp tục vun đắp, nuôi dưỡng và tặng trao …
Để với tình yêu thương thực sự chúng ta biết mở lòng với những khác biệt của chính mình, những sự thật khách quan mà có thể tôi không trông đợi. Để rồi tâm trí đủ bình yên, trái tim đủ dung chứa cả những điều chưa tròn trịa và ở đó chỉ có nâng đỡ khích lệ mà không phán xét. Để rồi yêu thương như một bến cảng bình yên tĩnh tại sau cơn giông bão mà ở đó ai cũng có thể mở cánh cửa bước vào để được chở che, để được sưởi ấm trong ánh nắng ban mai buổi sớm.
Và tôi biết yêu thương là ngọn lửa tôi không chỉ thắp cho riêng mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét