Trên hành trình khám phá và trải nghiệm cuộc sống của mỗi người, chúng ta đều sẽ gặp phải những khó khăn hay thử thách để bản thân trở nên tốt hơn và hoàn thiện hơn. Tình huống, vấn đề xảy ra và đẩy ta đứng trước một giao lộ với nhiều ngã rẽ. Nhiệm vụ của ta là gì? Chọn rẽ trái, rẽ phải, quay ngược trở lại hay tiếp tục tiến bước? Mỗi chọn lựa sẽ dẫn đến một con đường mới, bạn muốn đi trên một đại lộ thênh thang, rộng lớn hay đi vào một con đường dốc đứng cheo leo hai bên đều là vực sâu thăm thẳm, chỉ toàn lo lắng, sợ hãi và bất an? Vấn đề là bạn chọn cho mình một tâm thế tươi vui, hạnh phúc, suy nghĩ tích cực hay chỉ luôn khư khư giữ những lo âu, buồn bã và tiêu cực mang theo trên chuyến hành trình của mình?
Giờ đây, xin mời bạn đọc một chia sẻ từ bạn Bảo Cúc- tình nguyện viên của trung tâm – chia sẻ về việc bạn ấy đã chọn gì cho cuộc sống của mình nhé.
Câu chuyện mất ví: “Nhìn sang bên sáng mắt long lanh”
Đó là một buổi sáng mùa hè cách đây hơn một năm và cũng là ngày sinh nhật của em. Bắt đầu ngày mới hôm đó bằng một tình huống không mong đợi lắm nhưng sau đó em mới biết đó là một món quà mà có lẽ ông trời đã âm thầm trao tặng cho mình.
Buổi sáng hôm đó, trên đường đi làm, em tranh thủ ghé qua chợ để mua ít đồ. Mua hoa quả ở chỗ thứ nhất xong, em nhớ đã trả tiền và cất ví luôn vào trong cái túi đeo chéo của mình và phóng xe đi đến địa điểm thứ hai để mua tiếp. Đến lúc trả tiền em mới phát hiện ra là mình đã đánh rơi ví từ lúc nào. Em lập tức quay xe lại một vòng và đến chỗ mua hàng thứ nhất để hỏi nhưng không thấy bóng dáng cái ví đâu, cũng không gặp ai đó nói nhặt được. Sự việc chỉ diễn ra trong vòng khoảng chừng 10 phút trở lại mà em đã không tìm thấy bất kì dấu vết nào của cái ví!
Nếu là em của những ngày trước đây, đụng phải chuyện này ngay sáng sớm, lại còn trúng hôm sinh nhật của mình nữa chứ, hẳn là theo thói quen phản ứng, em sẽ lập tức thở dài, sẽ có những lời than vãn, tự trách móc, bực dọc vang lên trong đầu chẳng hạn như: "Ôi giời ơi, đen đủi thế không biết!", "Thật là bực mình quá đi!", "Mình thật là bất cẩn, có mỗi chuyện cất cái ví vào túi cũng không xong!" … Một ngày của em sẽ bắt đầu bằng một chuỗi những lời than vãn, bực dọc như vậy đó; mà chắc gì đã dừng lại chỉ ở mấy điều trên kia?
Nhưng mà hôm đó, em nhận thấy mình có sự thay đổi khi hồi đáp với tình huống này. Em đã không có những suy nghĩ và câu nói kiểu như trước đây nữa và nhanh chóng chuyển hướng chú ý vào suy nghĩ: Chuyện đã xảy ra rồi. Lúc này mình nên nghĩ gì và làm gì cho tốt nhỉ? Em đã cứ giữ suy nghĩ đó trong trạng thái bình tĩnh nhất có thể và tiếp tục chạy xe đến chỗ làm. Và cứ như thế, những suy nghĩ tích cực và giải pháp đã xuất hiện để thay thế cho những suy nghĩ cũ: Dù sao cũng may bởi cái ví của mình không có nhiều tiền; Một số giấy tờ mình có thể làm lại (tuy hơi mất thời giờ thật đấy nhưng cũng-đành-thôi, bởi mình trót làm rơi mất rồi); Nếu may mắn, biết đâu chiếc ví của mình được một người tốt bụng nhặt được, bằng cách nào đó, họ sẽ tìm thấy liên lạc và cho mình xin lại. Và em sẽ nhận được một niềm vui lớn hơn rằng lòng tốt và niềm tin về điều thiện lành vẫn luôn có chỗ trổ hoa, em nguyện sẽ lan tỏa tiếp điều nho nhỏ ấy nếu sự việc xảy ra theo cách lý tưởng và kỳ diệu như thế thật...
Khi đến nơi làm việc, em tạm gác lại chuyện chiếc ví và tập trung làm việc. Thế mà đến giữa trưa, em bất ngờ nhận được cuộc gọi của một người phụ nữ gọi đến. Cô hỏi em tên gì; có đánh rơi mất cái gì hôm nay không; rồi cô nói sáng sớm nay cô nhặt được một chiếc ví; bên trong thấy giấy tờ có tên với một vài số điện thoại, cô gọi thử hết các số để liên lạc, rồi khi xác nhận chiếc ví là của em thì cô cho em địa chỉ hẹn đến lấy... Em vô cùng vui sướng vì nhận lại được ví và chính mình trải nghiệm được sức mạnh kỳ diệu của suy nghĩ và niềm tin tích cực.
Giả sử điều lý tưởng nhất là em có thể tìm lại được ví không xảy ra thì ít nhất, em cũng đã bảo vệ được trạng thái tinh thần của mình vào ngày "Cha mẹ cho em hình hài này" như hôm nay. Em học được rằng, trong cuộc sống luôn có những tình huống dù nhỏ, dù lớn xảy ra theo cách không như mong đợi của mình, nhưng nếu mình mở lòng chấp nhận, chịu trách nhiệm và tìm cách hồi đáp theo hướng tích cực hơn, biết chọn nhìn sang bên sáng mắt long lanh, thì trước hết sẽ giữ cho bản thân ở trạng thái ổn định lúc đó, rồi biết đâu còn tìm thấy món quà ẩn giấu trong đó nữa. Viết đến đây em chợt nhận ra: “Oh, không ngờ những kiến thức em góp nhặt từ những buổi workshop và những khóa học của Inner Space bấy lâu nay đã giúp em thay đổi cách hồi đáp tình huống so với trước đây. Bình thường mọi thứ suôn sẻ thì em khó nhận ra mình đã ngấm kiến thức và biết áp dụng trong thực tiễn hay chưa. Khi có tình huống xảy đến, dù là rất nhỏ thôi, em có thể kiểm tra được điều này và đúc rút thêm kinh nghiệm.”
Nhớ lại câu chuyện của mình, em mỉm cười và thầm cảm ơn ông trời đã trao cho em món quà sinh nhật năm ấy đặc biệt quá. Vậy nên, em chia sẻ câu chuyện nhỏ này để lan tỏa niềm vui mình nhận được và gieo thêm hạt giống về lòng trung thực, về niềm tin vào những điều thiện lành vẫn luôn hiện hữu quanh ta!
Bảo Cúc - tình nguyện viên Inner Space Hà Nội.
#innerspacehanoi #innerspacetrongtoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét