Thay bằng những bước chân vội vã, nháo nhác, len lỏi trong cái đặc quánh khói bụi, người xe mắc cửi; thay bằng những cuộc hẹn với đủ mọi lý do; thay bằng những mối quan hệ chằng chịt, những vai trò thay đổi chớp nhoáng, những hối hả, rối ren là những khoảng thời gian trầm lắng lại, giãn ra và thanh bình hơn; là những khoảng thời gian ở thêm với gia đình, với thiên nhiên, và cả với chính mình…
Khi ánh nhìn và tâm trí không còn chỉ nhằm hướng về phía con người, phía công việc, phía mưu sinh hay phía nườm nượp lại qua, cái ngước nhìn đã bắt gặp cả một khoảng không trên cao, một bầu trời rộng mở, nơi có những cụm mây hồng tụm ba tụm bảy, nơi có nắng vàng trải mãi đến không gian, nơi có gió về xào xạc phía bụi cây…và ấy cũng là khi tâm hồn bỗng thấy mình trở nên phóng khoáng, rộn ràng và lâng lâng nhẹ.
Một khoảng không gian bỗng hoá của riêng, một khoảng thời gian bỗng nhiên chậm lại… Ở đó, chẳng phải đã có những lúc như muối mặn ớt cay, đã có lúc muôn vàn xối xả… Thế rồi, có một lối rẽ chẳng phải tự nhiên, có một lối rẽ thấy cần phải lựa chọn, lối rẽ mang về sự ngọt ngào, lối rẽ của cách ứng xử như đường với sữa, lối rẽ của điềm tĩnh, của chỉnh chu, của sự thật và rộng lòng trân trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét