Truyện kể rằng: Có một người đàn ông ngồi trên bậc thềm của một toà nhà cao tầng vào một buổi sáng mùa xuân, trên phố đông người qua lại, dưới chân người đàn ông đó có một chiếc mũ và một tấm bảng hiệu, trên đó viết dòng chữ: “Tôi bị mù, xin hãy giúp.”
Cũng kha khá thời gian trôi qua kể từ khi người đàn ông ngồi đó với tấm bảng hiệu đặt cạnh mình, trong mũ chỉ có vài đồng xu lẻ từ những người qua đường vội vã bước.
Thế rồi có một người đàn ông bước lại gần. Người này lấy trong túi ra ít tiền lẻ, đặt vào trong mũ nhưng ông không rời đi như những vị khách trước đó mà cầm tấm bảng lên, xoay mặt còn trống về phía mình và viết vài chữ vào đó.
Sau khi viết xong, ông đặt tấm bảng trở lại vào tay người đàn ông mù để những người đi qua trên phố có thể dễ dàng nhìn thấy dòng chữ mới.
Chẳng mất mấy thời gian sau đó người ta thấy chiếc mũ đã dần đầy những đồng xu được bỏ vào. Rất nhiều người qua lại trên con phố đã trao tiền cho người đàn ông mù ấy.
Khi chiều dần buông, người đàn ông ban sáng quay trở lại chỗ cũ.
Người mù nhận ra tiếng bước chân của người đã giúp mình sáng nay liền hỏi: “Ông có phải là người đã đổi tấm biển hồi sáng của tôi? Ông đã viết gì trên đó thế?”
Người đàn ông kia trả lời: “Tôi cũng chỉ viết sự thật giống anh. Tôi viết đúng y những gì anh đã viết trước đó nhưng theo một cách khác thôi. Tôi viết: “Hôm nay bầu trời mới thật đẹp làm sao nhưng tiếc thay là tôi không thể nhìn thấy nó.”
Chẳng phải chúng ta vẫn đang sở hữu những thứ vô giá sao? Chẳng phải chúng ta vẫn đang thực sự may mắn hơn hàng triệu triệu người ư? Thế nhưng, những thứ ấy đối với ta nay dường trở nên quá đỗi bình thường, đôi khi trở thành tầm thường trong cuộc sống lắm đua tranh, nhiều cám dỗ.
Giá trị biết bao một góc nhỏ gia đình, nơi ấy mẹ cha đề huề, vợ chồng sớm tối, lũ trẻ dễ thương, lý lắc…
Giá trị biết bao từng nhịp thở ta mang, từng giọt nước lành ta uống, những buổi sớm nắng mai, những buổi chiều buông nhẹ, một đất nước thanh bình yên ả…
Và rồi, khi đối mặt những giông bão của cuộc đời, khi đó thì ít ai có thể nhìn thấy một điểm sáng giữa trời mây đen kịt chứ đừng nói tới tấm lòng biết ơn, cảm tạ. Vậy nhưng, cũng giống như một phép màu, chỉ cần ta biết ơn và gìn giữ những gì vẫn đang hiện hữu sẽ dẫn theo đó, nhịp đập của bình yên, của nguồn sinh lực mới mẻ, một sức sống mãnh liệt sẽ nâng đỡ ngay cả trong tình huống khó khăn nhất.
Cả hai mặt của tấm biển trong câu chuyện đều nói về sự thật. Thế nhưng tấm biển đầu tiên đơn thuần chỉ nói về một sự thật không mấy may mắn của người đàn ông bị mù và lời cầu xin sự giúp đỡ từ lòng trắc ẩn của những người qua lại. Thế nhưng, tấm biển thứ hai mang tới một sự thật khiến những người trên phố nhận ra thông điệp vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng ý nghĩa dành cho bản thân mỗi người: Lòng biết ơn vì họ còn có thể nhìn thấy mọi thứ ở trên đời…
Vậy là ngay cả những điều đơn giản và tưởng chừng nhỏ bé nhất cũng rất đáng biết ơn. Biết bao điều, biết bao con người vẫn đang ở đó! Ta mỉm cười trân trọng: “Xin cảm ơn thật nhiều!”