Đầu đông, những cụm mây xám nửa trong nửa mờ như vấn vương, như thơ thẩn, lãng đãng ngao du trên tầng không, lúc tỏ lúc thưa. Bầu trời khi xanh, khi biếc, chốc chốc gom nhẹ chút nắng vàng cuối thu, thả khẽ giữa thinh không. Từng con gió vẫn thảnh thơi, an nhàn, nghiêng ngó, chơi mãi trò chơi không biết chán giữa tàng cây đang chớm mùa trút lá.
Trên dọc triền đê, một con đê giữa bạt ngàn hoa cỏ, nổi giữa đám lá xanh trải dài ngút mắt, những bông hoa trắng muốt, xoe tròn lung linh tươi mới, rung rinh, ánh lên vẻ lấp lánh tinh khôi làm ngơ ngẩn ánh nhìn của bao kẻ lữ khách bước ngang.
Kẻ lữ hành dù đang bước vội bỗng thấy mình như nhẹ bẫng chẳng chút vấn vương nhân thế, đắm mình trước khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, ngoan hiền. Kẻ lữ hành đứng lặng, thả lòng mình trải giữa gió mây, hoa cỏ, thấy bình yên đến lạ. Nào còn bon chen, hối hả, nào còn nặng trĩu gánh sầu tư...
Cuộc sống ở chốn kia bao gắn kết buộc ràng, bao âu lo quanh quất, căng thẳng và đa mang… Chỉ cần một thoáng thôi, một thoáng chậm lại, một khoảng không gian êm đềm, thư thái cho riêng mình, dù ngắn bao nhiêu cũng đã là quý giá! Ở nơi thênh thang ấy, trong nét dịu dàng ấy, chạm khẽ vào bình yên, tìm lại sự mượt mà trong tâm trí, giữ lại một khoảng lặng yên bình.
- Mai Chi -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét