SỐNG ĐẸP từ lớp học ra cuộc sống.
“Hôm nay trời nắng chang chang
Mèo con đi học chẳng
mang thứ gì
Chỉ mang một cái bút
chì
Và mang theo mẩu bánh mì con con”
(“Mèo con đi học” – Thơ: Phan Thị Vàng Anh)
Lớp vỡ lòng của mèo con rất gần nhà, chỉ cần tung tăng
băng qua vạt sân nắng là đến. Mỗi buổi học của mèo con thường bắt đầu bằng việc
ê a đánh vần theo hiệu lệnh của thầy giáo, sau đó hớn hở ra sân tập vờn nhau với
lũ bạn, và rồi lại vào lớp ngồi chỉnh chện trên ghế, học môn giáo dục công dân…
Nhìn mèo con học vỡ lòng cứ tưởng là đơn giản,
nhưng kỳ thực thì chẳng phải dễ dàng gì!
Này nhé, nguyên chuyện đánh vật
với các dấu câu đã đủ khiến mèo con mệt lử rồi. Rõ ràng thầy giáo dạy là: khi một
suy nghĩ tiêu cực hoặc lãng phí về tình huống hoặc người khác mới bắt đầu dấy
khởi, phải lập tức đặt một dấu chấm hết ngay. Đặt một dấu chấm hết nghĩa là tạo
ra một suy nghĩ tích cực, rằng “bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng hàm chứa một ích lợi
nào đó”, và kể từ giây phút đó trở đi, chỉ tập trung tìm kiếm những điều ích lợi
từ tình huống, và học hỏi những ưu điểm từ người khác mà thôi. Dấu chấm hết phải
đặt ngay và luôn, nếu không thì cơ man nào là họ hàng, chòm xóm của suy nghĩ
tiêu cực, lãng phí kia sẽ rủ nhau ùn ùn kéo đến, như khách không mời, chật khự
cả tâm trí cho mà xem. Mà, với một tâm trí bộn bề bởi những suy nghĩ tiêu cực lãng
phí như thế, mèo con chóng bị mệt lắm, chẳng còn hơi sức đâu mà học tốt, chơi vui nữa!
Đặt một dấu chấm hết nghĩa là tạo ra một suy nghĩ tích cực, rằng “bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng hàm chứa một ích lợi nào đó”, và kể từ giây phút đó trở đi, chỉ tập trung tìm kiếm những điều ích lợi từ tình huống, và học hỏi những ưu điểm từ người khác mà thôi. |
Bài học ấy trên lớp mèo con thuộc cứ gọi là làu làu.
Lúc truy bài mèo đọc vanh vách, các bạn khác phục lăn. Thế mà khi có chuyện, mèo
con lại cứ hết loay hoay với dấu chấm hỏi – những thắc mắc, băn khoăn; vật vã với
dấu chấm than – hoang mang, bối rối; rồi lại xoay trần đánh vật với dấu chấm lửng
– lan man suy diễn. Cái thực sự cần là một dấu chấm hết thì mèo con cứ lóng nga
lóng ngóng mãi không tài nào đặt nổi. Chao ôi, mèo con phát khóc lên, cảm thấy
như thể mình đang đứng trước một bài thi về phép chấm câu, thi đi thi lại trầy
trật mãi mà không qua ý!
Mèo đem chuyện tâm sự với anh cún Vá lớp trên. Cún Vá
khuyên mèo con đừng nản, mà nên luyện tập nhiều hơn nữa cho kỳ thành thạo, vì tình
huống chẳng qua chỉ là bài thi thực tiễn để kiểm tra xem các trò đã thành thạo
và tiến bộ như thế nào thôi mà.
Ờ nhỉ, chắc là thế đấy,
vì học trò càng giỏi lên nên bài kiểm tra mới càng khó đây mà, và cũng vì bài
kiểm tra càng khó nên học trò mới càng có cơ tiến bộ xa hơn. Mèo con thấy sáng
ra rồi. Thôi, thế thì dấu chấm hỏi, dấu chấm than và dấu chấm lửng cứ ngồi đấy
mà chơi với nhau nhé, mèo con đặt một dấu chấm hết cho những phút giây nản chí ngã lòng, mèo đi thi tiếp đây. Học ngoan, thi tốt để… còn lên lớp trên!
Sao Nhí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét